samedi 26 janvier 2013

LỬA HẬN (thơ Thái San)


LỬA HẬN
(thơ Thái San)

Những năm 60, cha tôi và mẹ tôi gặp nhau tại Paris, tuổi 20 phơi phới, mẹ tôi lúc đó là nhân viên bưu điện, cha tôi thì tu xuất. Hai người lấy nhau, cùng hẹn ước giúp nhau như sau:
Mẹ tôi sẽ đi làm nuôi cha tôi ăn học, và đến khi cha tôi đỗ đạt thì sẽ nuôi lại mẹ tôi đi học. Thế là ròng rã 10 năm trôi qua, một mình mẹ tôi hy sinh đi làm nuôi chồng và 4 đứa con nhỏ. Vậy mà ông vẫn đối xử rất vũ phu với mẹ tôi. Khi tôi mới lên 5 tuổi, tôi đã chứng kiến cha tôi nhiều lần đánh mẹ tôi ngất xỉu, đến mãi ngày hôm nay tôi vẫn không quên được những hình ảnh đau buồn đó. Suốt 10 năm, mẹ tôi hy sinh đi làm nuôi cha tôi đi học thành tài và ông lấy được bằng tiến sĩ. Đúng ra theo lời hẹn ước, đã đỗ đạt, đến phiên ông phải đi làm nuôi vợ con và tạo điều kiện cho mẹ tôi đi học, thì ông lại trở mặt ngay, xách 4 đứa con nhỏ đi về Việt Nam, bỏ lại mẹ tôi một mình tự bươn chải. Với ý chí quyết tâm bà vẫn đi học ra thạc sĩ. Nhưng nỗi xa chồng con đã làm bà bị khủng hoảng tinh thần và sinh bệnh.
Chưa ly dị mẹ tôi, cha tôi lại đi lấy vợ khác, và ông không thư từ, cũng không một lời xin lỗi mẹ tôi.
15 năm sau, tôi tự tìm đường trở về với mẹ và tôi đã thay cha để chăm sóc bệnh cho mẹ đến ngày mẹ tôi mất.
Mẹ tôi đã chết khủng khiếp đau thương vì cha tôi. Mẹ tôi quá yêu cha tôi. Cái chết sầu thảm của một con tim bị tổn thương nặng nề vì mối tình nghiệt ngã. Tôi nhiều năm chứng kiến tiếng gào thét của mẹ tôi mỗi đêm vì hận tình, vì sầu uất, thật khủng khiếp. Là con, tôi cảm nhận được nỗi đau đớn của mẹ tôi đến tột cùng. Tôi chỉ mong muốn một điều duy nhất là cha tôi lên tiếng xin lỗi mẹ tôi một tiếng để mẹ tôi được yên giấc ngàn thu ngoài nghĩa địa vắng lạnh và để làm dịu cơn đau bị tổn thương của các con.
Tôi đã sáng tác bài thơ sau để mô tả lửa hận đau đớn, tiếng gào thét uất hận của mẹ tôi hàng đêm bà không ngủ được:



LỬA HẬN

Lửa tình xưa trong tim ta lạnh giá
Tiếng em nay nghe xao lãng xa xăm
Hận người xưa tình ta khéo vu vạ
Biến tình yêu thành nước mắt hờn căm

Trong đêm tối một chuỗi dài cô quạnh
Ân tình xưa đã tan tác ngàn thu
Ôm gối chiếc ta đắp mền căm giận
Lửa tình xưa đã trở thành lửa thù

Lòng nặng trĩu trong địa đàng oán hận
Ngậm cay đắng lau nước mắt đã khô
Trong đau đớn ta kêu gào ao ước
Biến tình yêu thành sức mạnh giết người

Lửa tình xưa đã trở thành lửa hận
Tình ngục thất trong đêm dài lạnh giá
Trong đau đớn ta dừng chân dạo bước
Ta gần chết nhưng mong người cũng chết.

THÁI SAN


(Trích tuyển tập thơ "Tiếng gào thét trong đêm dài", Thái San)